Câu hỏi:
Tản Đà đã từng có hai câu thơ tuyệt bút: "Tài cao phận thấp chí khí uất/Giang hồ mê chơi quên quê hương". Hai câu này nằm trong bài thơ nào?
Đáp án: Thăm mả cũ bên đường
Thông tin thêm: Thăm mả cũ bên đường được in trong tập Khối tình con 1, sáng tác khoảng năm 1916 trong một lần về quê hương. Theo nhiều nhà phê bình, chỗ kỳ diệu của bài thơ là từ chỗ "chơi lâu, nhớ quê về thăm nhà" mà thành “thăm mả cũ bên đường”, thăm một quê hương cụ thể mà đi đến quê chung của nhiều người.
Cái riêng cứ như thu lại để cho cảm xúc thương người, thương đời lan tỏa. Từng con người, từng mảnh đời lần lượt hiện lên, trong những hoàn cảnh khác nhau của đời sống, mỗi người một vẻ, cái chết cũng không giống nhau.
Họ gặp lại nhau đều là những con người tài hoa, tài tử, đã sống hết mình cho khát vọng và đều chết ở nơi đất khách quê người. Họ hiện lên với niềm xót thương đồng cảm không nguôi của nhà thơ.
Chơi lâu, nhớ quê về thăm nhàĐường xa, người vắng, bóng chiều tàMột dãy lau cao làn gió chạy,Mấy cây thưa sắc lá vàng phaiNgoài xe trơ một đống đất đỏHang hốc đùn trên đám cỏ gàNgười nằm dưới mả, ai ai đóBiết có quê đây, hay vùng xa?Hay là thuở trước kẻ cung đaoHám đạn, liều tên, quyết mũi daoCửa nhà xa cách, vợ con khuấtDa ngựa gói bỏ lâu ngày caoHay là thuở trước kẻ văn chươngChen hội công danh nhỡ lạc đườngTài cao, phận thấp, chí khí uấtGiang hồ mê chơi, quên quê hương?
Giải thích: Thăm mả cũ bên đường được in trong tập Khối tình con 1, sáng tác khoảng năm 1916 trong một lần về quê hương. Theo nhiều nhà phê bình, chỗ kỳ diệu của bài thơ là từ chỗ "chơi lâu, nhớ quê về thăm nhà" mà thành “thăm mả cũ bên đường”, thăm một quê hương cụ thể mà đi đến quê chung của nhiều người.
Cái riêng cứ như thu lại để cho cảm xúc thương người, thương đời lan tỏa. Từng con người, từng mảnh đời lần lượt hiện lên, trong những hoàn cảnh khác nhau của đời sống, mỗi người một vẻ, cái chết cũng không giống nhau.
Họ gặp lại nhau đều là những con người tài hoa, tài tử, đã sống hết mình cho khát vọng và đều chết ở nơi đất khách quê người. Họ hiện lên với niềm xót thương đồng cảm không nguôi của nhà thơ.
Chơi lâu, nhớ quê về thăm nhàĐường xa, người vắng, bóng chiều tàMột dãy lau cao làn gió chạy,Mấy cây thưa sắc lá vàng phaiNgoài xe trơ một đống đất đỏHang hốc đùn trên đám cỏ gàNgười nằm dưới mả, ai ai đóBiết có quê đây, hay vùng xa?Hay là thuở trước kẻ cung đaoHám đạn, liều tên, quyết mũi daoCửa nhà xa cách, vợ con khuấtDa ngựa gói bỏ lâu ngày caoHay là thuở trước kẻ văn chươngChen hội công danh nhỡ lạc đườngTài cao, phận thấp, chí khí uấtGiang hồ mê chơi, quên quê hương?